Đường về nhà là có người thân
Đường vào tình yêu có trăm lần vui
Không không, sắc sắc không không
Đôi khi mình lỡ, đánh mất ân tình đó
Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc
Sự vật, sự việc vừa là nó mà cũng vừa không phải là nó
Có những thứ con người ảo tưởng ra mà thôi
Biến người cười rồi lại khóc ôi tình yêu lạ kì
Câu yêu tàn như lá rụng bên song
Đã nổi trôi ven dòng sông nước cạn
Em quên rồi thời gian thì có hạn
Gió bay mau ai níu được chân về
Tình yêu đầu như một thoáng cơn mê
Ai đã nhuốm hương tình lên áng tóc
Ai đã yêu mà chưa lần thương khóc
Tóc tơ buồn gương lược chẳng ôm soi
Cuối trời mây trắng bay lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng mùa thu đi cùng
Chỉ còn anh và em là của mùa thu cũ🫠🫠🫠
"cuộc đời này, gặp được người thật lòng yêu mình đã chẳng đơn giản, gặp được người chịu được tính mình lại càng khó hơn.."