Hát thì thấm mà đấm thì đau
Người đời nói đúng, không nên yêu thương ai quá nhiều
Vì chẳng phải cho đi bao nhiêu sẽ nhận được từng đấy
Dù anh có ngốc nhưng cũng chẳng thể nào ở bên một người
Chỉ mang lại nỗi buồn đâu em
Ngốc nghếch nhưng thương thầm em thôi
Lệ trên môi anh đã quen vị đắng mất rồi
Vài lần vô tư nên em đã không để tâm
Càng không muốn yêu thầm càng say đắm
Chẳng có nơi nào được yên bình
Từ sau câu giã từ êm ái kia
Chẳng cơn bão lớn nào bằng bão lòng..
Gặp trong room mà cũng không dám gào lên
Trời mưa uống cái này hàn luôn
Trời này làm tí cháo tí rụ cho nóng
Anh nhớ lúc mới biết yêu lần đầu
Tình ta trong xanh như trang giấy trắng
Em vẽ bức tranh yêu đương thật đẹp
Trong đó có hai trái tim kề bên